Cô y tá mà bao bệnh nhân mơ ước. hình bóng của cô ấy vẫn khiến tôi nhớ đến điều đó. Khi chúng tôi đến câu lạc bộ, một nhân viên hướng dẫn đã đến đón chúng tôi, người này chỉ cho chúng tôi một phòng thay đồ có lối ra bãi biển, có thể nhìn thấy qua một trong các cửa sổ. Khi chúng tôi bước vào phòng thay đồ, ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhất thời không biết ai trong hai người sẽ chủ động nên tôi bắt đầu từ từ cởi quần áo của mình, và Vivi cũng làm như vậy. – Bạn đã từng làm việc này bao giờ chưa? Tôi hỏi như thể khoảnh khắc thân mật đó sẽ giúp tôi hiểu Vivi hơn – Không! Và tôi xấu hổ chết mất. – Được, nếu anh muốn, tôi sẽ tìm chỗ khác trong khi anh cởi quần áo. Tôi nói với suy nghĩ có phần ngu ngốc của một hiệp sĩ lang thang. Tôi nhanh chóng cởi quần áo và rời đi.

Cô y tá mà bao bệnh nhân mơ ước

Cô y tá mà bao bệnh nhân mơ ước